Đi để tìm...bản thể độc nhất
Suốt 6 tháng qua, mình đi đến nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, học hỏi nhiều điều để hiện tại mình có thể ngồi ở góc phòng nơi mình thường viết blog, kể lại chuyến hành trình ấy.

Đúc kết lại chuyến hành trình có vui, có buồn trên đất Mỹ.

Từ rất lâu rồi mình mới có dịp tìm lại chốn quen thuộc nơi chỉ có mình, bàn phím và con chữ. Đây luôn là chốn lạ mà quen, nơi đem cho mình cảm giác quen thuộc của một Tín Chung cách đây 3 năm mày mò tìm kiếm cách viết blog đến những cảm xúc mới lạ mong muốn được chia sẻ thông qua các bài viết. Cũng đã nửa năm kể từ lần cuối mình ghé thăm chốn này.

Một điều thú vị là định hướng những ngày đầu viết blog, mình đặt tên Góc Của Chung như một cách chơi chữ cho góc của chung tất cả mọi người và góc của "Chung" Quan Tín. Nhưng một cách ích kỷ mà nói, mình dần dần dường như chỉ muốn giữ góc này cho riêng mình, không khoe khoang, không vội vàng. Đây dường như đã trở thành một cuốn nhật ký gắn liền với mình suốt khoảng thời gian mình kết nối lại với nội tâm trong mình để đi tìm một bản thể độc nhất.
Suốt 6 tháng qua, mình đi đến nhiều nơi, gặp gỡ nhiều người, học hỏi nhiều điều để hiện tại mình có thể ngồi ở góc phòng nơi mình thường viết blog, kể lại chuyến hành trình ấy.
Lần đầu tôi "bay"
Nói lần đầu mình bay thì cũng không chính xác. Nhưng "bay" ở đây không chỉ đơn thuần là bay mà nó có ý nghĩa rất lớn với mình. Lần đầu tiên mình đi đến một thành phố cách xa nơi mình lớn lên 8533 dặm mà không có những điều mà mình đã quá đỗi quen thuộc. Để miêu chính xác nhất theo cách ông bà ta hay nói, đó là "Bước ra biển lớn".

Nếu mà hỏi là mình có sợ không thì thật sự khó mà có thể miêu tả bằng lời được cảm xúc lúc ấy của mình. Có hân hoan, có lo lắng. Trước ngày bay vài ngày, nhiều lúc mình có suy nghĩ nếu bay giờ lựa chọn không đi thì có muộn không. Mình sợ quyết định của bản thân là sai, mình sợ những điều mới mẻ mà mình sắp trải qua. Nhưng nếu lúc đó mình lựa chọn không đi, bản thân mình lúc viết bài viết này có thể đang rất hối hận vì quyết định đó. Ở bài viết cách đây nửa năm, mình có nói rằng "Bạn không thể chia sẻ những thứ mà bạn không biết". Có thể lúc này mình lại tiếp tục viết về những thứ mà mình chưa từng trải nghiệm như cách mà mình đã từng viết.
"What makes you love Boston?"
"What makes you love Boston?" là câu hỏi mà mình luôn hỏi những người bạn mà mình quen được ở Boston. Vì sao câu hỏi đó lại ấn tượng với mình chứ không phải là bất kì câu hỏi nào khác? Là vì Boston đặc biệt. Thành phố mình lần đầu đặt chân trên đất Mỹ là Boston.

Nếu chưa từng đi đến những nơi khác trên đất Mỹ, bạn sẽ phàn nàn về tone màu ảm đạm, u buồn của Boston vào những tháng đầu mùa đông. Không như nơi nào khác, Boston chào đón năm mới bằng cái lạnh âm vài độ C cùng một màu đỏ phủ lên hầu hết các toà nhà ở Boston.

Nhưng ai sống lâu ở Boston mình nghĩ một lúc nào đó cũng sẽ nhận ra, là họ yêu Boston mất rồi. Mãi cho đến sau này khi mình sang các thành phố khác ở Mỹ như Sacramento hay San Francisco, mình mới nhận ra sự đặc biệt mà chỉ có thể tìm thấy ở Boston. Có lẽ cái lạnh và bề dày văn hoá ở đây cũng khiến cho người dân trở nên ôn hoà và tao nhã hơn. Các dãy nhà đỏ ở Boston là minh chứng cho sự phát triển của thành phố qua nhiều thế kỷ.

Chỉ bấy nhiêu cũng có thể thấy Boston đặc biệt như thế nào. Không cần cổ kính như các nước Châu Âu hay hiện đại và chật chội với các toà cao ốc ở các đất nước Đông Name Á đang phát triển, Boston là Boston, Boston là một bản thể độc nhất.
Những người bạn đồng hành

Từ RMIT FinTech Club đến nước Mỹ
Quãng thời gian đầu ở đại học của mình là những chuỗi ngày lo lắng và tiêu cực về một tương lai chưa xảy ra, mình luôn cảm thấy tự ti với bản thân cho đến khi mình vào RMIT FinTech Club, không chỉ là câu lạc bộ mà đó là nơi mà mình tìm được những bản thể độc nhất mà họ trân trọng những giá trị mà mình cho đi và luôn cho mình cảm giác mình là một bản thể độc nhất. Minh An là một trong những người như vậy.
Minh An là người bạn đồng hành đã đi cùng mình từ FinTech Club cho đến nước Mỹ. Những cuộc nói chuyện với Minh An là những lúc các "động cơ sản sinh ý tưởng" hoạt động. Cùng một sự hứng thú về startup và công nghệ, mình học hỏi từ Minh An mỗi ngày. Và mình luôn cảm ơn bản thân mình ngày đó đã lựa chọn vào FinTech Club để mình gặp được những người phấn đấu cho lý tưởng của họ.
Người bạn nước ngoài đầu tiên
Micheal là người bạn người nước ngoài mà mình tiếp xúc nhiều nhất suốt khoảng thời gian ở Boston. Và cũng nhờ Micheal, mình mới thấy được như thế nào là cái lửa mà một người có thể dành cho đam mê của họ. Micheal đam mê mọi thứ về công nghệ, từ máy ảnh, âm nhạc đến phần cứng, robot.
Thế giới quan và góc nhìn của Micheal về công nghệ và cuộc sống làm mình cảm thấy như bản thân từ trước đến nay luôn bỏ qua những khoảng khắc mà mình đáng lẽ phải cười thay vì ủ rủ và buồn bã. Lần đầu tiên mình thấy một người say mê công nghệ và làm những điều điên rồ trong chính căn phòng của họ. Nói đến độ chịu chơi của Micheal, từ tự thiết kế một con super server 96 GB RAM với 4TB hard drive chỉ phục vụ cho mục đích stream nhạc không cần Spotify đến dàn âm thanh siêu xịn nằm vỏn vẹn trong chiếc Honda 4 chỗ.
Những khoảng khắc vui nhất suốt thời gian mình ở Boston không thể không kể đến những lúc cùng Micheal làm bài. Vò đầu bức tóc để rồi chương trình bị lỗi chỉ vì một lỗi cực ngớ ngẩn là những lúc mà mình và Micheal ngỡ ngàng nhìn nhau để rồi nhảy bậc lên vui mừng như những đứa trẻ. Đó chính là những cảm xúc chân thật nhất mà mình sẽ luôn ghi nhớ.
Và mình nhận ra rằng, Micheal có thể tuyệt vời như vậy vì Micheal là bản thể độc nhất.
🛩 Máy bay và những dòng code 🧑💻
Và rồi câu hỏi mình đặt ra cho chính mình rằng liệu mình có phải một bản thể độc nhất? Lúc bằng chặng cuối trước khi về Việt Nam từ Los Angeles sang Nhật Bản, mình đã tập trung 4 tiếng liên tục trên máy bay để...code dự án cá nhân. Quan trọng ở đây không phải là mình code hay làm việc gì khác. Nhưng mình được xây dựng đam mê của bản thân khi đang bay trên bầu trời.
Và đến lúc này, khi mình đang ngồi ở bàn làm việc tại nhà, mình vẫn không thể nào quên được cảm giác tự do đó. Lúc ấy, mình thấy như mình là người tự do nhất trên thế giới này. Mình vẫn chưa thể trả lời câu hỏi ở trên, nhưng một lúc nào đó, mình sẽ tự tin để nói rằng: Mình là bản thể độc nhất
Tóm tắt những trải nghiệm lần đầu
Có rất nhiều lần đầu, nhưng đây là những lần đầu mà mình ấn tượng nhất
- Lần đầu bay quốc tế
- Lần đầu đặt trên trên đất Mỹ
- Lần đầu tự đi chợ
- Lần đầu nấu một món ăn đàng hoàng
- Lần đầu có một người bạn nước ngoài
- Lần đầu bay một mình
- Lần đầu tự thuê nhà
- Lần đầu đi bộ quanh một thành phố trong 5 tiếng
- Lần đầu code trên máy bay
- Lần đầu trải nghiệm mùa đông
- Lần đầu xem 1 trận đấu bóng chày
- Lần đầu xem 1 trận đấu NBA
- Lần đầu đến Harvard
- Lần đầu đến MIT